Trước
đây, ý tưởng đến với tôi bất cứ khi nào: ở trường, ở nhà, ở tiệm cà
phê, thậm chí trong lúc xem một bộ phim chán ngắt ngoài rạp…Nhưng bây
giờ, cảm hứng không những đến bất chợt mà còn đi rất nhanh, để lại những
mảng mốc mơ hồ, rỗng tuếch.
Tất
nhiên, khi bắt buộc phải viết để nộp kịp deadline, tôi không thể không
mở máy, lách cách gõ từng con chữ khô khốc. Tôi luôn muốn làm mọi thứ
bằng tất cả khả năng mình trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vì thế, tâm trạng
càng trở nên tồi tệ.
Bao giờ cũng thế, Facebook là nơi chứa toàn chuyện vui, blog lại là nơi chứa toàn chuyện buồn.
Bởi vì nỗi buồn không dễ chia sẻ như người ta vẫn tưởng.
Bởi ta sợ người quen lo lắng cho ta, nên ta chỉ dám sẻ chia nỗi buồn với người lạ.
Hồi
học năm nhất đại học, cô bạn thân của tôi từng có một khoảng thời gian
giận tôi rất lâu. Chuyện buồn cười ở chỗ tôi chỉ biết đến cái sự giận
của cô nàng khi một người bạn chung của chúng tôi kể cho tôi nghe về
điều này.
Nó
bảo nó không hiểu tôi, nói tôi không quan tâm đến nó, nói tôi vào đại
học có bạn mới vừa giỏi vừa xinh nên coi thường nó (nó không may mắn đậu
đại học ngay như tôi), còn bảo tôi cố tình nói những điều nó không
hiểu.
Nó
đâu biết việc sống tự lập, học tập trong một môi trường mới, xa gia
đình, xa bạn bè khiến tôi khủng hoảng trầm trọng như thế nào. Nó đâu
biết một đứa nói nhiều như tôi cũng có lúc cứng họng khi trò chuyện
trong một tập thể toàn những cá nhân xuất sắc nên không ai chịu nhường
ai. Nó cũng đâu biết giữa đống bài vở lộn xộn, tôi vẫn thầm lặng theo
dõi nó, qua những status hàng ngày, qua người bạn chung của chúng tôi…
Tôi
sợ nó bị tổn thương nên mới để cho nó một khoảng thời gian để quên đi
chuyện thi trượt, sau đó tôi sẽ vực dậy tinh thần, tạo cho nó động lực
để vượt vũ môn lần nữa.
Nhưng
tôi không ngờ rằng khi tôi bắt đầu nói chuyện với mục tiêu cổ vũ tinh
thần thì nó lại reply bằng một câu không thể hờ hững hơn:
“Tao đang bận.”
Tất
nhiên, thứ cứu lấy tình bạn của chúng tôi chính là thời gian-thời gian
mà chúng tôi quen nhau đủ lâu để giữ mọi khúc mắc ở mức giận hờn vu vơ.
Và mọi chuyện đều có thể giải quyết nếu ta cùng ngồi xuống và nói chuyện với nhau, phải không?
Còn điều khiến tôi nhớ mãi sau chuyện này là lời trách cứ của nó: Mày là đứa con gái không biết cách yêu thương.
Trên đời này, có biết bao cô gái giống như tôi, yêu thương nhưng không biết cách thể hiện tình yêu đó?
Cô gái đó có thể rất yêu một chàng trai, rất nhớ, rất thương, lúc nào cũng lo lắng cho anh ấy.
Cô gái đó chỉ dám gặm nhấm nỗi buồn cho riêng mình và cố làm chàng trai kia mỉm cười.
Nhưng cuối cùng, chàng trai kia lại đi theo một cô gái khác, mà theo lời anh nói là yêu anh nhiều hơn.
Cô cho rằng anh đã sai, vì không có một ai trên thế gian yêu anh nhiều hơn cô.
Cô
gái ấy quên mất rằng cô đã giấu hết những yêu thương kia vào trong
lòng. Mà chàng trai kia lại không thể “nghe” được những lời yêu thầm
lặng đó.
Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến anh người yêu tương lai và lại cảm thấy lo lắng.
Sợ tôi trẻ con không biết cách chăm sóc anh. Sợ anh không tin vào tình cảm của tôi.
Sợ anh không kiên nhẫn.
Sợ anh bỏ đi, để lại cho tôi một vết thương thật dài và thật sâu.
Vì những cô gái không biết yêu thương cần một ai đó biết dạy cô ấy cách thương yêu chân thành.
by :b52datinh
Nhận xét
Đăng nhận xét